top of page
Nguyễn Thất-Khê

TẬP NHÌN NGƯỜI KHÁC NHƯ NGƯỜI TH N (một thoáng tỉnh ngộ).

Trong chuyến đi Long-xuyên, khi đoàn xe đò dừng lại chờ tới lượt qua cầu, xe vừa ngừng thì hàng trăm người, từ con nít bẩy, tám tuổi tới người lớn và cả người già, bám đầy chung quanh xe và rao bán hàng, từ đậu phộng cà rem bánh trái đủ thứ. Những giọng chào mời năn nỉ của người rao hàng và ngược lại cũng có giọng của khách ngồi trên xe từ chối, (có giọng khá bẳn gắt).

Lúc đầu, tôi cũng khó chịu với những lời chào mời quá ổn ào và có vẻ như ép buộc, nhưng chỉ một giây, tôi chợt tỉnh ngộ khi nhìn đến mấy đứa trẻ thật nhỏ chừng bẩy, tám tuổi, tôi sực nghĩ, sao chúng khổ đến thế. Tôi liên tưởng đến sự may mắn của gia đình tôi, nếu chúng tôi chẳng may bị kẹt lại và phải đi “vùng kinh tế mới” thì vợ con tôi, và tôi có thể cũng là những người này! Sự khó chịu không còn nữa và từ ngày đó tôi cố sống lại tâm tình này mỗi khi gặp những người nghèo khó, cảm ơn Chúa đã cho chúng tôi quá đầy đủ.

Bây giờ mỗi khi xem ti vi, thấy những cảnh tượng đau khổ mà nhiều người phải sống do thiên tai lụt lội, thiếu thốn đồ ăn, thuốc men, đau ốm chết chóc. Tôi tự hỏi: tại sao là họ mà không phải là chính tôi hay vợ con tôi.

Cảm xúc này giúp tôi nhin người khác một cách thân thuơng hơn và dể dâng lời cảm tạ lúc cầu nguyện.


Nguyễn Thất-Khê

2 views0 comments

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page