top of page

… NẾU, NẾU …

… IF, IF …


If I knew it would be the last time that I’d see you fall asleep,

I would tuck you in tighter and pray the Lord, your soul to keep.


If I knew it would be the last time that I see you walk out the door,

I would give you a hug and kiss and call you back for one more.


If I knew it would be the last time I’d hear your voice lifted up in praise,

I would videotape each action and word, so I could play back day after day.


If I knew it would be the last time, I would spare an extra minute to say “I love you,“

instead of assuming you would KNOW I do.


If I knew it would be the last time I would be there to share your day,

Well, I’m sure you’ll have so many more, so I can let just this one slip away.


For surely there’s always tomorrow to make up for an oversight;

and we always get a second chance to make everything right.


There will always be another day to say your “I love you’s,”

and certainly there’s another chance to say our “Anything I can do’s?”


But just in case I might be wrong, and today is all I get,

I would like to say how much I love you, and I hope we never forget.


Tomorrow is not promised to anyone, young or old alike,

and today may be the last chance you get to hold your loved one tight


So if you’re waiting for tomorrow, why not do it today?

For if tomorrow never comes, you’ll surely regret the day

that you didn’t take extra time for a smile, a hug, or a kiss,

and you were too busy to grant someone, what turned out to be their one last wish.


So always hold them dear.


Take time to say, “I’m sorry,” “Please forgive me,” “Thank you,” or “It’s okay,”

and if tomorrow never comes, you’ll have no regrets about today.

Anonymous

(From The Tidings, Southern California’s Catholic Weekly. Oct. 8, 2004)



… NẾU, NẾU …


Nếu tôi biết đây là lần cuối tôi nhìn ngắm Mình nằm yên nghỉ,

Thì tôi đã ôm chặt lấy Mình, xin Chúa cứu giúp linh hồn Mình.


Nếu tôi biết đây là lần cuối tôi thấy Mình bước ra khỏi cửa,

Tôi đã ôm hôn Mình và gọi Mình ơi trở lại thêm lần nữa.


Nếu tôi biết đây là lần cuối được nghe Mình cất giọng hân hoan

tôi đã quay phim mọi hành vi tiếng nói, để ngày ngày tôi được xem lại


Nếu tôi biết đây là lần cuối thì tôi đã dành thêm phút nữa

để nói mãi tiếng “tôi thương Mình”, thay vì chỉ nghĩ là Mình vẫn biết


Nếu tôi biết đây là lần cuối để sống thêm ngày nữa với Mình,

Ôi, cứ tưởng đời mình còn mãi nên tôi đã đánh liều mất dịp.


Cứ nghĩ rằng vẫn có ngày mai, để làm xong những việc còn thiếu,

Và ta luôn vẫn còn cơ hội, để có dịp hoàn chỉnh mọi điều


Sẽ vẫn còn ngày để mình nói, “Mình ơi, tôi thương Mình, mình thương”

Và chắc vẫn còn kịp để hỏi “ta còn làm gì được nữa không”


Trong trường hợp có thể tôi sai, và chỉ hôm nay là ngày còn lại,

Tôi muốn nói thương Mình khôn tả, và ước là ta sẽ không quên.


Ngày mai chẳng hứa được cho ai, trẻ hay già ai ai cũng thế,

Biết đâu hôm nay là dịp cuối, để bạn ôm chặt lấy người thương.


Vậy nếu ta đợi đến ngày mai, sao không thực hiện nó hôm nay,

Nếu ngày mai không bao giờ đến, chắc ta sẽ hối tiếc ngày nay

ngày ta tiếc cho một tiếng cười, một ôm ấp hoặc một nụ hôn

đã quá bận để không hiến tặng, cho người thương vọng ước cuối cùng.


Vậy hãy luôn nắm tay âu yếm.


Hãy tìm dịp nói “tôi xin lỗi”, “xin tha thứ”, “cảm tạ” hoặc “không sao”

Nếu ngày mai không bao giờ đến, ta không phải tiếc nuối hôm nay.


Tác giả: Vố danh; người dịch: Nguyễn Thất-Khê

(Quí vị nào muốn sửa thêm cho hoàn chỉnh, xin chia sẻ với: Quinn.Nuyen@cbp-usa.net)

10 views0 comments
bottom of page