top of page

Cầu nguyện không kết quả, Trả lời độc giả

Chào anh Nhí-Nhố.

Cảm ơn anh đã chia sẻ tâm tình với chúng tôi về cháu Ngọc, đứa con thương yêu của chúng tôi.

Tôi vẫn chưa kiểm chế được xúc động khi nói về cháu Ngọc nhưng hôm nay sau khi đọc email của anh tôi có hứng khởi muốn nói ít nhiều về cháu.

Đây là lần đầu tiên, trong tâm trạng hứng khởi tôi xin được nói đến vài lãnh vực đáng nói về cháu Ngọc, không phải chỉ nói về con tôi mà cũng là nói về lớp trẻ, là đề tài mà tôi luôn học hỏi.

Cháu Ngọc mất đi lúc 39 tuổi, cháu chưa hề lập gia đình, sau khi cháu mất tôi mới thấy rằng việc cháu ở độc thân là trong ý định của Thiên-chúa! Trong lúc bệnh, cháu có nói với đứa em gái của cháu rằng: Nếu đây là sự khó mà một người trong gia đình mình phải chịu thì chị xin sẵn lòng chịu, vì chị chưa có gia đình. Về chuyện gia đình, chúng tôi thường thúc dục cháu lập gia đình thì cháu luôn nói rằng: Con chưa sẵn sàng, ba mẹ đừng lo.

Cháu làm nghề programmer/Analyst, rất được lòng khách hàng vì tính tình của cháu vui vẻ và nhất là lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ mọi người.

Ở trong đại gia đình, cháu là linh hồn của mọi cuộc hội họp trong các lễ lạy của đại gia đình.

Trong sinh hoạt thường ngày, cháu không có gì khác người, không ganh đua với ai, rất hoà hợp với anh em bạn bè, không thấy có gì nổi bật.

Nhưng sau khi cháu mất thì chúng tôi mới thấy vài điều đặc biệt, ví dụ: cháu đã nhận làm cha mẹ nuôi của mấy đứa mồ côi ở Phi châu đã nhiều năm và vài hoạt động xã hội khác mà cháu đã âm thầm làm, không ai biết. Rồi một hôm, tôi tìm thấy một hộp đựng các tập kinh “suy niệm hằng ngày” mà tôi đặt mua hàng năm. Mỗi lần tôi đọc xong thì để lay lắt mọi nơi trong nhà, không ngờ cháu đã thu thập lai và sếp sắp gọn gàng trong ngăn tủ (tôi nghĩ là khi thu lượm lại từng cuốn như vậy thì chắc cháu đã đọc hết). Theo nhận xét của tôi thì ở lớp tuổi trẻ ở Mỹ này, những người trẻ mà đọc kinh kệ suy niệm hàng ngày thì rất là hiếm. Cũng như khi đọc vài thư từ, hồ sơ của Ngọc về những sinh hoạt xã hội, bác ái làm tôi ngỡ ngàng.

Bây giờ tôi xin kể chuyện về cháu lúc bị bệnh.

Cháu bị bệnh ung thư dạ dày. Khi khám phá ra thì bệnh đã vào thời kỳ cuối cùng rồi.

Trong thời gian nằm ở bệnh viện, chừng ba tháng, cháu đã luôn tỏ ra bình tĩnh và vui vẻ với mọi người, nhiều lần tôi bắt gặp sự đau đớn hiện ra trên nét mặt nhưng cháu đã vội vàng quay mặt đi và khi quay lại thì tươi cười. Tôi cảm nhận được là cháu cố chiến đấu với sự chết, theo lời của người chị của cháu Ngoc thì hình như cháu không dám ngủ vì sợ nếu ngủ thì sẽ ngủ luôn, nên một hôm tôi đến bệnh viện thăm cháu, tôi chỉ nói một câu giản dị rằng: có ba đây rồi con yên trí ngủ đi, ba đang lần hạt cầu nguyện cho con đây (tôi lấy cổ tràng hạt ở trong túi ra làm chứng), chỉ thế thôi mà cháu lập tức nhắm mắt ngủ ngay được. Sau đó cháu cũng khoe với tôi cổ tràng hạt của cháu (đây cũng là một chứng vật khác thường nữa ở một người trẻ ở Mỹ).

Trong suốt mấy tháng ở trong bệnh viện, cháu rất trầm tĩnh không hề có thái độ bực bội hay nóng nảy với bất cứ ai. Có lần tôi to tiếng với một y tá thì cháu đã can ngăn.

Khi đến thời kỳ cuối, không còn hy vọng chữa khỏi, thì mỗi khi hỏi thăm bệnh tình của cháu và nói vài lời tích cực để gây hy vọng, tôi luôn nhắc thêm vài lời ngụ ý để cháu chuấn bị đón nhận sự chết, ví dụ tình trạng có vẻ còn hy vọng đấy nhưng cứ cố gắng đặt lòng tin cậy để vâng theo ý Chúa.

Và ngày cuối cùng khi ở cạnh cháu, tôi luôn nhắc rằng mình cứ cầu nguyện xin Chúa chữa nhưng hình như Chúa muốn con về với Chúa và nếu vậy thì con hãy sẵn sàng đi trước rồi Ba sẽ gặp con không lâu đâu. Nếu con về với Chúa thì hãy cầu nguyện cho ba mẹ và cầu cho các anh chị của con biết giữ đạo hơn nữa vân vân.

Tuy cháu Ngọc và gia đình chúng tôi không muốn thông báo cho ai nhưng tang lễ của cháu thật là đông đảo. Những người tham dự thuộc nhiều nhóm ngành nghề không có liên hệ với nhau mà sao họ biết được nhanh chóng và tới dự lễ?

Anh Nhí-Nhố, cảm ơn anh đã giúp tôi đủ cảm hứng. Đây là lần đầu tiên tôi có đủ bình tĩnh nói về cháu Ngọc.

Nguyễn thất-Khê (Quinn Nuyen)

13 views0 comments
bottom of page